Đào Hiếu .Phong Trào cánh tả và vấn đề Việt Nam .
Thưa chuyện cùng Ông Đào Hiếu.
Nhân đọc bài “Những Lã Bất Vi thời đại mới “và bài
“Cuộc Cách Mạng bị bỏ quên trong tủ áo”cuả Đào Hiếu (http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=13427&rb=0401
) cảm thấy rất thích thú và đồng cảm một nửa.
Ông Đào Hiếu một người trót đi theo chủ nghĩa Cộng sản
bây giờ không biết mình phải làm gì trước những tệ hại xã hội dưới cái tên đẹp
đẻ “Kinh tế thị trường theo định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa.
Bản thân tôi là một người sinh trưởng tại Miền Nam
trong thập niên 40 đầy những biến động lịch sử,
với 13 năm lính Cộng Hoà, 7 năm tù cải tạo, hiện nay sống gần 20 năm ở
nước ngoài, tôi xin có vài lời tâm tình dù không hề quen biết với ông Đào Hiếu như sau:
1- Bộ mặt thật của vấn đề
:
Trong bài “Những Lã Bất Vi thời đại mới” ông Đào Hiếu viết :
“Trong thời đại
ngày nay, thật khó mà nhìn ra bộ mặt thật của bất cứ một vấn đề nào vì nó bị giấu
kỹ trong nhiều lớp vỏ bọc ngụy trang tinh xảo. Nhưng thời đó, chuyện đúng hay
sai của sự dấn
thân rõ ràng quá. Vì kẻ thù
đã chường mặt ra cùng với bom đạn, máy bay, xe tăng, đại bác...
Những người có tấm lòng không thể không
tìm kiếm một chọn lựa.”
Vâng
ông Đào Hiếu nói đúng. Trong lịch sử thế giới chưa có nhà lãnh tụ nào, nhà độc
tài nào lại nói với toàn dân mình : “Tôi sẽ đem chủ thuyết vô thần, ác độc nhất
thời đại để cai trị đồng bào. Tôi là đệ tử trung thành, tay sai đắc lực cuả Cộng
sản Quốc Tế, được chỉ thị về Việt
Nam để gây chiến tranh tàn sát dân Việt, để phục vụ cho ý đồ Vô sản Quốc Tế!” Họ
không dại gì mà để lộ bản chất nô lệ như
thế! Dân Việt Nam mình không ngu gì mà theo kẻ nào làm tay
sai cho ngoại bang như thế. Thời 1945 cuả Hồ Chí Minh cũng vậy và thời cuả Nông
Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng ngày nay cũng thế. Toàn là những câu nói mị dân đẹp đẻ,
có rào trước đón sau do những nhà “trí thức lỗi lạc” nặn óc viết ra để dụ người
dân mà thôi. Những lời mị dân nầy không
phải chỉ có dân đen nhầm lẫn, thậm chí có người trí thức 2, 3 bằng cấp bên Tây
vẫn lầm để rồi sau đó đấm ngực kêu trời như: Giáo Sư kiêm luật sư Nguyễn Mạnh
Tường viết về những sai lầm trong Cải cách Ruộng Đất http://vi.wikipedia.org/wiki/C%E1%BA%A3i_c%C3%A1ch_ru%E1%BB%99ng_%C4%91%E1%BA%A5t_%28Vi%E1%BB%87t_Nam_D%C3%A2n_ch%E1%BB%A7_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a%29
, Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa theo Mặt trận Giải Phóng Miền Nam rồi muốn lui không
được ) .
Có
hàng trăm lời nhận xét về đảng Cộng sản Việt Nam của những người từng là cán bộ
chính trị, trí thức cuả XHCN đã viết những sai lầm của mình khi đi theo con đường
Cộng sản Vô Tưởng:
http://www.vietbaoonline.com/print.asp?nid=89152 Hồi Ký: Tôi
Tìm Tự Do (kỳ 21) cuả Nguyễn Hữu Chí
“Khi cái
gọi là ‘Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam’ được cộng sản Hà Nội dựng lên, với
những nhà trí thức tên tuổi nhưng đầy ảo tưởng về chủ nghĩa cộng sản như Trịnh
Đình Thảo, Phạm Ngọc Thu, Dương Quỳnh Hoa, Nguyễn Hữu Thọ... trong thời gian đầu,
người dân Miền Bắc, nhất là thế hệ trẻ, đều tưởng rằng người dân ở Miền Nam đã
bị đàn áp dã man, nên họ phải đứng lên thành lập MTGP. Chỉ trong thời gian ngắn,
guồng máy tuyên truyền của Hà Nội đã thành công trong việc tung hứng, vẽ lên một
bức tranh: Những người trí thức, khoa bảng Miền Nam đã dám vứt bỏ hạnh phúc gia
đình, bổng lộc, tiền tài, danh vọng cá nhân, để đi theo con đường đấu tranh giải
phóng dân tộc. Dĩ nhiên, khi guồng máy tuyên truyền của cộng sản Hà Nội đã vẽ
lên hình ảnh người dân Miền Nam đã biết "hy sinh" như vậy, thì guồng
máy chiến tranh của cộng sản Hà Nội cũng đã khôn ngoan đẩy người dân Miền Bắc vào
những "hy sinh" tương tự cho cuộc chiến tranh "giải phóng Miền
Nam". Nếu những nhà trí thức khoa bảng, lớn lên ở Miền Nam tự do, chỉ vì
những mâu thuẫn riêng tư, những hoạt động bè phái nhất thời, hay những bất mãn
trước sự tự do dân chủ nhưng chưa hoàn hảo của chế độ VNCH, để rồi chấp nhận
làm công cụ cho cộng sản, thì thử hỏi làm sao người dân Miền Bắc, lớn lên sau
luỹ tre làng, bị cộng sản kìm kẹp, cả đời chỉ nghe một đài phát thanh, đọc một
tờ báo,... có thể thoát khỏi sự tuyên truyền đầu độc của cộng sản?”
-
Ông Đỗ Trung Hiếu, một thành viên
tích cực trong Câu Lạc Bộ Những Người Kháng Chiến Cũ thất vọng đưa ra lời nhận xét:
“Té ra cái gì cộng sản chống là cái
Đảng làm. Cái gì đảng luôn luôn nói đến là cái không có trong thực tế. Đảng
cộng sản là người họa sĩ đại tài luôn luôn vẽ bánh vẽ cho nhân dân ăn để riêng
mình ung dung ăn bánh thật.”
-Luật sư Nguyễn Hữu Thọ, người đã
từng ăn bánh vẽ MTGPMN , ông nói:
“Nhân dân ai cũng thích cái bánh
thật chứ chẳng ai thích cái bánh vẽ”.
-Giáo sư Lý Chánh Trung, phó chủ
tịch UBMTTQ thành phố, phó Trưởng đoàn Quốc Hội TPHCM nói:
“Trước hết, chúng ta nên dứt khoát trục xuất chủ nghĩa hình
thức. Không thể dân chủ hóa, nếu không công khai hóa mọi sự. Mà không thể công
khai hóa nếu không có tự do báo chí và tự do ngôn luận.”
Có hàng trăm trí thức nhận là mình
sai lầm khi cả đời đi theo Cộng Sản, xin xem
bài “Những Kẻ Bị Khai Trừ” :
http://baotoquoc.com/baotoquoc/index.php?view=story&subjectid=1317&chapter=1 .
Chắc có lẻ Đào Hiếu không bị ghép
vào nhóm bị khai trừ, bị bêu xấu, bị tù đày nên không mấy đau khổ. Có hàng trăm
vụ án chính trị từ 1954-1975 những cán bộ đảng viên, trí thức nhận thấy đảng đã
sai lầm (trong đó chính họ đã chọn con đường sai khi theo Chủ Nghĩa Cộng sản!)
thì ngay lập tức họ bị đảng ghép cho những tội
“Xét lại, chống đảng, phản động ... thực ra họ vô tội” . Không rỏ ông
Đào Hiếu có biết những vụ đó, nhân vật đó không?
Xin
đưa ra 1 số những trí thức đã nêu những sai lầm cuả đảng CSVN như:
- Các tướng Đặng Kim
Giang, Nguyễn Vinh, Lê Liêm, các đại tá Đỗ Đức Kiên, Nguyễn Minh Nghĩa, Nguyễn
Hiếu, Phan Hoàng, các giáo sư: Bùi Công Trừng, Nguyễn Mạnh Tường, Đào Duy Anh,
các nhà báo: Hoàng Thế Dũng, Nguyễn Kiên Giang, Quang Hân, Mai Luân, Mai Hiển,
Định Chân, Trần Thư, Khắc Tiếp, Hồng Văn, các văn nghệ sĩ Hoàng Cầm, Lê Đạt,
Trần Dần, Phùng Quán, Nguyễn Bính, Hữu Loan, Minh Giang, Quang Dũng, Trần Châu,
Trần Đĩnh, Hà Minh Tuân, Việt Phương, Anh Chính, Sỹ Ngọc, Văn Cao, Tử Phác,
Đặng Đình Hưng, Trần Lê Văn, Chu Ngọc, Trần Tích Linh, vụ trưởng Vũ Đình Huỳnh,
các đại tá Ngọc Bằng, Cao Nham, Đỗ Trường, Nguyễn Trần Thiết bị giữ và vụ án
ông Ta Đình Đề.
Trong cuốn Án tích cộng sản Việt Nam, tác giả Trần Gia Phụng
đã đưa ra một danh sách trong “Thông Điệp xanh” mà nhiều tên tuổi phù hợp với
danh sách của ông Bùi Tín. Xin được đưa ra:
Bùi Công Trừng, Bùi Ngọc Tấn, Dương Bạch Mai, Đào Phan tức
Đào Huy Dếnh, Đặng Cần, Đặng Đình Cầu, Đặng Kim Giang, Đinh Chân, Đỗ Đức Kiên,
Đỗ Văn Doãn, Hoàng Minh Chính, Hoàng Thế Dũng, Huy Vân, Lê Liêm Lê Minh Nghĩa,
Lê Trọng Nghĩa, Lê Vinh Quốc, Lưu Động, Mạc Lân, Mai Hiến, Mai Lân, Minh Tranh,
Nguyễn Cận, Nguyễn Gia Lộc, Nguyễn Hồng Sỹ, Nguyễn Kiến Giang, Nguyễn Minh Cần,
Nguyễn Thị Ngọc Lan, Nguyễn Văn Thẩm, Nguyễn Văn Vịnh, Phạm Kỳ Vân, Phạm Quang
Đức, Phạm Viết, Phan Thế Vấn, Phùng Văn Mỹ, Quảng Hân, Trần Châu, Trần Đĩnh,
Trần Minh Việt, Trần Thư, Tuân Nguyễn, Ung Văn Khiêm, Vũ Đình Huỳnh, Vũ Huy
Cương.
Đó là những nạn nhân ở phía Bắc mà ông Bùi Tín có giao tiếp,
quen biết và biết rõ.
Thành
thử người ta gộp chung lại mà nói “trí thức ở VN sao mà lú lẩn” thì cũng không
oan đâu!
2-
Không
phải từ 1945-1954 mới có những nhận định phản tỉnh. Mà
ngay từ thời Cộng sản khai sinh đã có những nhà ái quốc chân chính nhận định
con đường đảng CSVN là con đường sai :
Bài phê phán về Xã Hội Chủ Nghiã cuả Cụ Phan Bội
Châu viết từ những năm 1938 trước những thủ đoạn tàn ác cuả CSVN mà cụ đã thấy
được từ những thập niên 1930 như sau:
“Hô hào giai cấp đấu tranh ở xứ nầy là một việc
cực ngu! Những người thức thời
không bao giờ làm như thế...Cùng một tai nạn, đã không chung sức để tùy theo cảnh
ngộ mà lần hồi thu phục lại những quyền đã mất để xây dựng lại nền tảng Quốc
Gia, lại còn kiếm cách tương tàn, tương
phân, để làm giảm mất lực lượng tranh đấu, thật là một điều thất sách!”
... “Tóm lại là người
ta lợi dụng phong trào Xã Hội để chia rẻ lực lượng trong nước, để phá huỷ sự
đoàn kết và để làm tiêu diệt tinh thần
quốc gia của dân ta....”
Báo
Tràng An số ra ngày 7 tháng 10 năm 1938. Trong quyển “Án Tích Cộng sản Việt
Nam” của sử gia Trần Gia Phụng, NXB Non Nước, Canada 2001 trang 30.
Có
những người không may mắn được lui khỏi đảng như luật sư Nguyễn mạnh Tường,
Dương Quỳnh Hoa. Họ trót leo lưng cọp rồi không dám xuống. Mà đã lở 40-50 năm
theo đảng rồi, hưởng bổng lộc, tay đã nhúng chàm (làm việc ác ) v..v… thì giử
thái độ im lặng là tốt hơn cả! Vì nói ra cái sai lầm của mình, sổ toẹt công lao
cuả mình một đời theo đảng không phải là dể làm. Thái độ tiếc nuối đó cũng
là dể hiểu và đáng thương mà thôi!
3- Sự dấn thân:
Ông Đào Hiếu viết tiếp “Nhưng thời đó,
chuyện đúng hay sai của sự dấn thân rõ ràng
quá. Vì kẻ thù đã chường mặt ra cùng với bom đạn, máy bay, xe tăng, đại bác...
”
Muốn
xét cuộc chiến VN thì phải xét tổng thể, không thể xét một mặt nào riêng lẻ. Phải
so sánh thế chiến lược Nam, Bắc đã lệ thuộc mức độ nào với các cường quốc thời
đó. Đứng về mặt lợi ích dân tộc để xét ai làm lợi cho dân VN, ai gây đau thương
tổn thất vô ích cho đất nước. Không thể đứng ở quan điểm Cộng sản Chủ Nghiã để
xét: Ta đúng, địch sai. Ta có chính nghĩa, địch gian tà. Nội cái quan điểm cần
phải đấu tranh giai cấp trước ngoại xâm là sai từ đầu rồi. Vì cần đoàn kết toàn
dân chống kẻ thù xâm lược là Pháp thì ông Hồ lại bắt tay Pháp (1946) để ra sức
tiêu diệt các đảng phái Quốc Gia! Nếu năm 1954 không có việc CS giấu lại 60.000
cán binh ở lại trong Miền Nam để ám sát, thủ tiêu, phá hoại thì đâu có luật số
10/59 đặt CS ra ngoài vòng pháp luật. (http://www.phunu.hochiminhcity.gov.vn/web/tintuc/default.aspx?cat_id=493
)
“Sự lãnh đạo của Đảng sau 1954 chuyển
hướng vào hoạt động hoàn toàn bí mật để bảo tồn lực lượng. Đoàn thể phụ nữ cũng
như các đoàn thể quần chúng khác đều tự giải tán, chuyển sang tổ chức quần
chúng theo chuỗi rễ nòng cốt. Một số cán bộ phụ nữ được bố trí nhằm hoạt động hợp
pháp, tạo thế sinh sống công khai, chuyển vùng công tác. Ở các vùng ngoại thành
và nông thôn, cán bộ hội viên cũ chuyển thành các tổ chức như Hội chùa, Hội Miếu,
nhóm nữ công, bình dân học vụ, văn hóa, văn nghệ, tủ thuốc Nam, tổ cứu tế, thăm
đau, đỡ đẻ, nuôi đẻ, vần công đổi công...”
Đây
là bằng cớ sự phá hoại HĐ Genève cuả Miền Bắc. Miền Nam làm sao sống bình yên
dưới sự phá hoại cuả các phong trào Phật Giáo,CôngGiáo,Sinh Viên phản chiến
v.v... nhìn bên ngoài thì cho là dân Miền Nam nổi dậy, bên trong thực chất do Cộng
sản chỉ đạo, giật dây. Sự đàn áp bọn phá hoại hoà bình, phiến loạn là dĩ nhiên,
vì vậy mà cuộc chiến điêu linh xảy ra.
“Khi
chính quyền Diệm khi đặt cộng sản ngoài vòng pháp luật, trong thời kỳ này, ở
Hóc Môn chỉ còn 1/100 đảng viên so với trước đó. Ở Gò Vấp, Tân Bình còn 8/1.000
đảng viên. Phong trào đấu tranh của phụ nữ và nhân dân thành phố trong thời kỳ
lịch sử “đình chiến nhưng không có hòa bình” đổi giá bằng máu, đối mặt với
những tổn thất to lớn nhưng phụ nữ vẫn không chùn bước. Nhân dân thành phố nung
nấu lòng căm thù quân cướp nước, làm tiền đề cho các phong trào bùng lên với sức
mạnh không gì ngăn cản nổi trong những giai đoạn lịch sử tiếp theo...”
Nên nhớ là thới kỳ đệ nhất Cộng Hòa
(1954-1963) chưa có người lính Mỹ nào vào Miền Nam. Cộng sản ra sức phá hoại,
giết chóc, gây chiến tranh với cường độ ngày càng tăng khiến Miền Nam phải cầu
viện Hoa Kỳ để giử cân bằng lực lượng quân sự, vì lẻ đó chiến cuộc gia tăng,
dân lành chết thảm gần 3.000.000 người do giao tranh 2 bên có phi cơ oanh kích,
pháo binh yễm trợ, nhưng thiệt hại do Cộng Quân giật mìn, phá cầu, pháo kích,
thủ tiêu, ám sát, cưởng bách dân Miền Nam đóng thuế nuôi quân (có nơi dân phải
đóng thuế 2 nơi: vừa đóng thuế Quốc Gia vừa đóng thuế cho Việt Cộng, khổ ơi là
khổ!) Ban đêm Việt Cộng lùa dân đi đấp mô, đào đường. Sáng ngày chính phủ Miền
Nam huy động cũng đám dân ấy đi phá mô, lấp đường! Người dân sống đau khổ trăm
chiều . Nhưng Cộng Sản ngày càng gia tăng phá hoại, giặc giã tràn lan ,50% dân
phải bỏ thôn quê lên thành thị, bỏ hoang ruộng vườn để Cộng sản lấy nông thôn
bao vây thành thị!
Người dân Miền Bắc bị Mỹ bỏ bom vài năm thì thiệt hại chỉ bằng 1% so với những tai
ương do Cộng sản giết hại dân lành trong Nam suốt 20 năm khói lửa. Việc nầy do
ai gây ra? Bởi vì từ sau Mậu Thân 1968
cán binh Việt Cộng trong Nam tiêu hao quá nhiều, người Miền Nam không chịu đi
lính cho Việt Cộng nữa, 95% cán binh cầm súng là bộ đội chính quy Miền Bắc vượt
Trường Sơn, mang vũ khí Nga, Tàu tấn công Miền Nam, sự việc nầy ai cũng biết. Chỉ cần 1
tuần lể Miền Bắc không chi viện người và vũ khí thì Miền nam sẽ bình định được
ngay và Miền Nam sẽ có hoà bình ngay mà không cần Mỹ hay đồng minh chi viện!
Như vậy cuộc chiến 1954-1975 là vô ích, đầy đau khổ và chết chóc cho cả 2 miền
Nam Bắc, và chỉ làm cho đế quốc Mỹ, Nga, Tàu chen vào nội tình Việt Nam ngày
càng nhiều hơn mà thôi.
Hồi xưa Cộng Sản kêu gào chống Mỹ, ngày nay
trải thảm đỏ mời Mỹ vào. Để làm gi? Để giao thương, buôn bán, để phát triển,
ngày xưa chính phủ Miền Nam cũng vậy! Mỹ có chiếm đất, lấn biển của VN như Tàu
Cộng ngày nay không? Sao không hô hào chống Tàu Phù cứu nước, mà cứ chịu lòn
trôn mãi vậy ?
Chính nghiã gì ? Lý tưởng gì? Những người có
“tấm lòng” như Đào Hiếu đã lựa chọn lý tưởng thế ư? Những người hải ngoại đau
lòng vì ngư dân mình bị Tàu cộng bắn giết, biểu tình đòi Hoàng Sa, Trường sa
cho Dân Tộc thì bị kết tội là bọn “phản động” hận thù vì thua trận!
Vạch những điều nầy ra thì có ông la làng lên
là hải ngoại muốn “Chiêu Hồi”. Chiêu hồi các ông để làm gì? Các ông không tự
lật đổ bạo quyền Cộng sản thì cứ để các ông sống đời với nó! Người Việt Hải
Ngoại đâu có bị ảnh hưởng gì về sự cai trị tàn bạo vô nhân tính của cộng sản
Việt Nam ? Ai đâu mà làm việc vô tích
sự.
Thật ra chính sách chiêu hồi thời đó cuả Miền
Nam đưa ra là vì tình nhân đạo, nghiã đồng bào . Tính đến năm 1975 đã có
200.000 cán binh cộng sản chiêu hồi về với dân Miền Nam . Tương đương 20 sư
đoàn Cộng Quân, buông súng không giết hại dân lành, chính nghiã Quốc Gia là thế
đấy!
Trong bài viết nếu có đôi chổ xỏ xiên cũng là
để biện luận cho ra lẻ. Thật lòng cũng cảm phục ông Đào Hiếu đã thấy được đôi
điều sự thật qua lá thư tâm tình cuả ông: “Ngày
nay chính quyền cộng sản Việt Nam đã tự hủy hoại “thanh danh” của mình bằng sự
độc tài và lòng tham vô độ, đã phô bày lộ liễu cả một guồng máy tham nhũng xù
xì, lông lá...”.
Cộng sản Việt Nam từ thời khai sinh đến giờ
họ có thanh danh gì đâu, họ chỉ có “Hư Danh” mà thôi, họ nói 1 đàng làm 1 nẻo.
Thiển nghĩ nếu bỏ đi những dị biệt nho nhỏ
giửa ông và tôi, như về học vấn vì tôi vốn ít học (mới học đòi viết lách gần đây thôi), như goị Cộng Sản là có “Thanh Danh”v.v.. thì tôi và
ông có lẻ cũng cùng chung một lý tưởng là mong muốn phục vụ cho đất nước và dân
tộc, nhưng khốn nổi 2 người ở 2 miền, do sự tuyên truyền của mỗi bên, sự tác
động của hoàn cảnh, môi trường xã hội mỗi người khác nhau nên nhìn vấn đề khác
nhau . Nhưng tôi quý ông ở chổ ông vẫn còn là con người “Tử Tế”.
Kính chào ông và chúc sức khoẻ để hoàn thành
các mong ước cho mình, cho đời .
Long Điền tháng 7 2008.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét